
3 Mảnh Đời Chông Chênh Nơi Xứ Người - 16/02/25
#1: Bóng Người Xa
Đêm Melbourne chầm chậm thở dài, hơi lạnh từ vịnh
cuốn theo vị mặn chát của biển, luồn qua khe cửa hở như lưỡi dao
rạch vào căn gác trọ mục tường. Ánh đèn đường vàng vọt hắt lên đôi bàn tay gầy
guộc - những ngón tay nứt nẻ, chai sần run run như cánh bướm tàn. Mỗi vết rộp da
ấy không đơn thuần là dấu vết lam lũ, mà tựa nét chữ quê nhà được khắc bằng máu,
và viết bằng những đêm dài năm canh thổn thức.
Chị bước vội giữa không gian tĩnh lặng, tiếng giày lạo xạo hòa nhịp gió heo may.
Bóng dáng mảnh khảnh chao nghiêng giữa phố vắng, tựa chiếc lá lạc giữa dòng
sương mù đất khách.
"Bàn tay chị… nó tê cứng rồi em ạ.” - Giọng nói rơi xuống từ đôi môi nứt nẻ, tan
vào màn đêm như tiếng thở dài của gió. Những ngón tay co quắp, hằn vết bỏng rát
từ nước tẩy, kể lể tháng ngày lặp lại trong căn bếp nhà hàng tối om. Mùi dầu mỡ
chua lòm, tiếng xoong chảo loảng xoảng, và nỗi sợ vô hình về những đồng lương
chưa đủ trả nợ.
Giấc mơ du học, trong sáng và tràn đầy sức sống như những buổi ban mai trên con
đường làng ngày xưa,
giờ đã tan như sương khói, để lại những vết hằn sâu hoắm trên từng đường chỉ
tay.
Giấc mơ một thời, ngỡ xanh non như búp lá, giờ đã vỡ tan thành bọt biển. Những
đêm trằn trọc, nước mắt lặng lẽ thấm vào gối, hoà cùng nỗi nhớ nhà day dứt và
nỗi đau của một người đang dần đánh mất chính mình nơi xứ người. Đôi mắt chị như
khoảng trời chiều úa - nơi ẩn giấu bóng mẹ già lom khom bên luống rau, tiếng trẻ
con í ới gọi nhau trên triền đê, và nỗi ngậm ngùi của một tấm thân đã lỡ hẹn với
tuổi xuân.
...
Đêm cuối cùng ập đến cùng cơn mưa như trút.
Tiếng giày đinh đội tuần tra dội thình thịch từ cuối hẻm. Chị co ro trong góc
tường, hơi thở nghẹn lại thành tiếng nấc. Một bóng người loạng choạng trèo qua
lan can, chân trượt trên cầu thang mốc rêu. Tiếng kêu đứt quãng vụt tắt giữa màn
nước trắng xóa.
Dưới chân cầu, dòng sông lặng lẽ cuốn đi chiếc khăn quàng đỏ
thẫm - kỷ vật duy nhất chị giữ được từ quê nhà.
...
Sáng hôm sau, nắng Melbourne vàng óng trải lên
vỉa hè ướt át. Vài chiếc lá vàng rơi xuống nơi góc phố vắng, khẽ chạm vào vũng
nước đọng màu máu loãng. Xa xa, tiếng đàn accordion ai oán vang lên, như khúc bi
thương dành cho những mảnh đời lưu lạc.
#2: Một Triệu Đô
1 triệu đô Úc. Tương đương trên 16 tỷ đồng.
Con số trên không phải lượng tài sản. Đây là món nợ mà anh đã phải gánh trong
suốt 6 năm qua.
Gió đêm luồn qua khe cửa, mang hơi thở mặn chát của biển phương Nam. Căn gác xép
co ro trong cái rét buốt giá, ánh màn hình laptop xanh rờn hắt lên gương mặt đồi
mồi - nơi những con số trên bảng tính Excel như những nhát dao cứa vào tâm trí
từng nhịp đều đặn.
Ngày xưa, khi còn ở Việt Nam, cuộc sống của anh đã thật giàu sang biết bao. Căn
penthouse ở trung tâm thành phố, những chuyến du lịch châu Âu mỗi năm ba lần, và
những chiếc xe sang bóng loáng đậu dưới tầng hầm, chưng ra như bộ sưu tập, một
lời khẳng định. Mỗi cuối tuần là những bữa tiệc tại các nhà hàng sang trọng, nơi
tiếng ly rượu vang chạm nhau lanh canh. Thế giới ngỡ như đã nằm gọn trong lòng
bàn tay, và tương lai chỉ có thể là những cung bậc cao hơn nữa của sự thành
công.
Nhưng rồi, từng chút một, như những hạt cát rơi trong đồng hồ cát, sự sụp đổ đến
từ từ, một cách chậm rãi, mà không có dấu hiệu ngưng lại.
Những quyết định vội vàng. Những khoản đầu tư thiếu tính toán vì quá tin vào
trực giác. Những lần bỏ qua các dấu hiệu cảnh báo, tự nhủ rằng mọi chuyện rồi sẽ
ổn. Anh đã quên mất rằng, trong kinh doanh, may mắn cũng là một phần không thể
thiếu trong phương trình mang tên “Thành công”. Và khi vận may quay lưng, một
sai lầm nhỏ nhất cũng có thể trở thành một vết nứt không thể nào khắc phục.
Người đời hay nói, đàn ông ngoài ba mươi nên đã có sự nghiệp cho riêng mình. Còn
anh, ở tuổi ba tư, chỉ có một món nợ khổng lồ và những đêm trằn trọc không ngủ.
"Sáu năm", tiếng thở dài tan trong không khí. Sáu năm sống như cái bóng của
chính mình, lặng lẽ di chuyển giữa những nhà hàng và quán cà phê. Sáu năm đếm
từng đồng xu tiết kiệm, như đếm những giọt máu rỏ từ trái tim đã quá nhiều vết
thương.
Tin nhắn cuối cùng của vợ vẫn còn nguyên trong hộp thư: "Em không thể đợi thêm
được nữa. Đứa bé… nó cần bố, nhưng không phải một người bố thất bại." Anh nhìn
xuống bàn tay run rẩy - ngón đeo nhẫn vẫn còn vết hằn trắng. Một vết sẹo của lời
thề ước năm xưa.
Tin nhắn từ mẹ vẫn đợi chờ: "Con ơi, Tết này về không con?”. Từng chữ cái nổi
lên trước mắt, rồi nhòe dần đi qua làn nước măn mặn. “Con không về được rồi mẹ
ơi, khi món nợ vẫn còn đó, khi trách nhiệm vẫn đè nặng trên vai.”, anh tự nhủ.
Con phố Melbourne về đêm vẫn tấp nập người qua lại. Nhưng trong góc tối của căn
phòng trọ nhỏ này, thời gian như ngưng đọng lại. Những giọt mưa bắt đầu rơi bên
ngoài cửa sổ. Trời đã chuyển đông, lạnh và cô đơn. Trong góc tối của căn phòng
trọ nhỏ, những con số tiếp tục được gõ vào bảng tính. Mỗi đồng tiền tiết kiệm
được là một bước gần hơn đến ngày tự do. Nhưng con đường còn dài, và đêm thì ngỡ
như bất tận.
Chiếc lá bàng rơi xuống bệ cửa sổ, nhuốm đầy bụi than thành phố. Nhưng giữa các
đường gân lá, những mạch nhựa cuối cùng vẫn đang còn chảy.
#3: Buổi Trình Diễn Cuối Cùng Của Em
Em biết, hôm nay sẽ là buổi trình diễn cuối cùng.
Ánh đèn sân khấu chói lóa như nghìn mũi kim găm, xuyên qua lớp da mỏng manh của
một người đã đứng sẵn trước bờ vực thẳm. Đêm nay, những phím đàn trắng đen trải
dài như một dải ngân hà vô tận. Ngón tay người nghệ sĩ chạm vào phím đàn, run
rẩy như chạm vào da thịt người tình cũ - cái chạm vụng về của kẻ sắp đánh rơi
những nốt ký ức cuối cùng.
Nocturne của Chopin vang lên trong không gian tĩnh lặng.
Nhưng có gì đó không đúng.
Đôi bàn tay một thời mềm mại tựa dải lụa Hà Đông giờ khô cứng, vụng về. Bản nhạc
dần vỡ vụn như những giọt sương trên phím đàn, và trong ánh mắt khán giả, nỗi
thất vọng hiện lên rõ như những vết dao cứa vào tim.
...
Căn hộ nhỏ trên tầng ba vẫn vọng về những âm thanh của dương cầm mỗi đêm. Người
nghệ sĩ ấy ngồi đó, trong góc tối của căn phòng, những ngón tay lướt trên phím
đàn điện tử rẻ tiền, cố gắng tìm lại cảm xúc của những ngày xưa cũ.
“Em còn nhớ buổi biểu diễn ở Nhà hát Lớn Hà Nội không?” - giọng nói vang lên từ
quá khứ, ngọt ngào mà đau đớn. “Cả khán phòng đứng lên, những tràng vỗ tay như
cơn mưa rào tháng sáu, hoa tươi rơi đầy sân khấu…” Giờ đây, hoa tươi đã thành
tro bụi, lẫn vào cơn gió lạnh thổi đìu hiu qua phố phường.
Ban ngày, em mở những lớp học piano cho trẻ em nhà giàu. "Không, không phải như
thế." - giọng nói kiên nhẫn vang lên, dù trong lòng đang tan nát. "Hãy để âm
nhạc chảy trong huyết quản con, như cách cô đã từng dạy con ngày xưa." Nhưng làm
sao có thể dạy cho người khác những gì em đang dần đánh mất?
Đêm đến, trong ánh đèn mờ ảo của quán bar sang trọng, những bản tình ca thương
mại được tấu lên bởi đôi tay từng một thời làm chủ những bản concerto. Có ai
biết được rằng, sau mỗi bản nhạc, những ngón tay kia lại tê dại thêm một chút,
và
trái tim thì chết lặng đi từng phần.
“Căn bệnh nghề nghiệp” - họ gọi nó như thế. Khi những đầu dây thần kinh dần mất
đi cảm giác, khi âm nhạc không còn là niềm đam mê thuần khiết mà trở thành nỗi
đau thể xác. Em có thấy những giọt nước mắt lặng lẽ rơi trên phím đàn mỗi đêm?
Có nghe tiếng thở dài tan trong những giai điệu dang dở?
...
Và rồi, đêm định mệnh ấy đến. Trên sân khấu Opera House, trong buổi biểu diễn
cuối cùng, Nocturne vang lên như một lời từ biệt. Những ngón tay không còn làm
chủ được phím đàn, giai điệu vỡ vụn như những mảnh kính vỡ. Trong khán phòng,
tiếng xì xào nhỏ dần thành sự im lặng đáng sợ. Và trong khoảnh khắc ấy, cả một
đời người dành cho nghệ thuật đã khép lại trong tủi hổ.
Giờ đây, mỗi khi đêm về, người ta vẫn nghe thấy tiếng dương cầm vọng ra từ căn
hộ nhỏ trên tầng ba. Những âm thanh đứt đoạn, lạc lõng, như tiếng khóc của một
linh hồn đã đánh mất đi điều quý giá nhất trong đời.
Một nỗi đau quá lớn.
Nhưng có lẽ, nỗi đau là thứ duy nhất còn lại để nhắc nhở em rằng, em đã từng
sống, đã từng yêu, và đã từng mơ.
Hết.
LỜI CUỐI
Một số tình tiết trong truyện đề cập đến các vấn đề nhạy cảm như khủng hoảng tài
chính, di trú, và sức khỏe tâm thần. Đây không phải là lời khuyên hay định hướng
cho bất kỳ hành động cụ thể nào. Thay vào đó, tác phẩm hướng đến việc phản ánh
những thử thách và khát vọng của con người trong hành trình mưu cầu hạnh phúc
nơi đất khách.
Nếu bạn hoặc người thân đang trải qua những khó khăn tương tự, xin đừng ngần
ngại liên hệ với các tổ chức hỗ trợ chuyên nghiệp:
Lifeline Australia: 13 11 14
Beyond Blue: 1300 22 4636
Vietnamese Community in Australia: VASA Facebook Group
Mọi nội dung trong tập truyện này không nên được diễn giải như sự phán xét về
bất kỳ cá nhân, tổ chức hay cộng đồng nào.
Xuan Son Nguyen
Melbourne, 2025
Photo by Patrick
Schiele on Unsplash