Cuộc sống của mọi người xung quanh ta thật nhiều xáo trộn: Người thì chìm đắm trong công việc, kẻ lại đuổi theo những giấc mộng tự thân. Có người sống trong vòng lặp đơn điệu của đi-về, có người lông bông không định hướng. Có người thấy mắc kẹt trong một vòng lặp không hồi kết, có người lại đang bước trên đại lộ của những giấc mơ không thành.

Đôi khi mình tự hỏi, giữa muôn vàn hỗn độn ấy, liệu có ai thực sự tìm thấy ý nghĩa, hay tất cả chúng ta đều chỉ đang tự lừa dối bản thân rằng mọi thứ đều có lý do?

Và rồi, mình chợt nhớ đến cậu.

Những ký ức về cậu làm dịu đi phần nào cảm giác bơ vơ mà mình không sao giũ bỏ được dạo gần đây.

Kể mình nghe, dạo này cậu ra sao rồi?


Để mình kể cậu dạo này mình ra sao nhé.

Dạo này gia đình mình đang có nhiều biến động. Những người thân yêu, từng người, từng người một, đang dần từ giã cõi đời này. Mình đau đớn nhận ra những khoảnh khắc quý giá với những người mình thương nhất đang vụt trôi, như những hạt cát lọt qua kẽ bàn tay - dù nắm chặt đến đâu cũng không thể nào giữ được trọn vẹn.

Dạo này mình có đủ để được tạm coi là tài sản, nhưng cũng có những rủi ro lớn vô cùng. Và vì mình muốn gia đình được sống một cuộc đời tốt nhất sau này, nên mình cần cố gắng hơn nữa để có thể chu cấp cho họ hoàn toàn. Yên tâm là vẫn cần có sự cân bằng nhất định, để sau này mình không phải hối tiếc vì những khoảnh khắc đã mất đi mãi mãi.

Chỉ mong mình có thể theo kịp tốc độ già đi của cha mẹ, và giải quyết được hết thảy những khó khăn còn đang đeo bám gia đình mình.

Cuộc sống hàng ngày của mình cũng không có gì phô trương hay xa hoa. Mọi đồng tiền kiếm được đều được cẩn trọng gửi vào tiết kiệm, đầu tư, hoặc đem đi "gieo mầm", hy vọng thu hoạch được nhiều tài sản hơn trong tương lai. Còn trẻ mà, đâu có gì sai khi chấp nhận những ngày tháng giản đơn hiện tại, để đổi lấy một ngày mai thịnh vượng? Sự đánh đổi ấy, mình thấy thật đáng giá, nhưng cũng thật mông lung. Chỉ mong đây không phải là một cái bẫy của xã hội, hay một sự mù quáng đuổi theo những tương lai không bao giờ thành hiện thực.

Sau cùng, mục đích của mình chưa bao giờ là tiền bạc, mà là sự tự do.

Dạo gần đây mình đã buồn vô cùng, khi chuyện tình duyên của mình với người mà cứ ngỡ là một nửa còn lại của đời mình đã không thành. Mình vẫn thường bắt gặp bản thân tìm kiếm bóng hình ấy trong đám đông, hay vô thức quay đầu khi nghe thấy một giọng cười quen thuộc. Rõ là quá ngu xuẩn, nhưng biết phải làm sao bây giờ, cậu nhỉ?

Dạo gần đây là lúc ý thức về thời gian của chính mình lớn hơn bao giờ hết. Từng giây, từng phút trôi qua, mình không thể ngừng nghĩ về thời gian, về sự hữu hạn đến đáng thương của nó. Luôn là câu hỏi: "Làm thế nào để không lãng phí dù chỉ một giây?" Chuyện gì cũng có hai mặt của nó, nên mình vẫn luôn nhắc nhở bản thân trong mọi khoảnh khắc rằng, hãy tận hưởng và sống hết mình.

Dạo này là những nỗi nhớ nhà của người con xa xứ, là những cơn thèm bát phở đầu ngõ trong những ngày chớm đông. Là sự day dứt khi lỡ mất sự sinh ra đời của những đứa em họ, là nỗi lo khi nhìn sức khỏe người thân ngày một yếu đi. Là sự khao khát có một hơi ấm ở bên, và một người thật sự hiểu và khiến mình cảm thấy được yêu thương, trân trọng.

À đúng rồi, có cả những thay đổi to lớn về tam quan của mình nữa. Về cách chọn bạn, cách nhìn đời; làm thế nào để đối nhân xử thế, và làm sao để luôn gìn giữ bản ngã của chính mình giữa muôn vàn những đổi thay. Nhưng suy cho cùng, thì tam quan cũng chỉ là những cấu trúc tạm thời mà con người tạo ra để tự an ủi chính mình mà thôi.

Dạo gần đây của mình là như vậy đó.

Mình đã hoàn toàn ổn với sự rủi ro vô cùng lớn từ việc kinh doanh khởi nghiệp và tự lực cánh sinh, thay vì ổn định ngồi trong môi trường công sở như bao người. Nhưng cộng thêm hoàn cảnh hiện giờ từ gia đình, chuyện tình cảm không như ý, và hàng ngàn thay đổi nơi nội tâm, khiến mình nhận ra rằng: Tâm hồn này cũng cần những khoảng lặng nghỉ ngơi.

Nhưng giữa vạn điều đan xen ấy, hình ảnh của cậu vẫn hiện lên trong tâm trí mình.

Mình thường tự hỏi: Giờ này cậu đang ở đâu? Đang làm gì? Có đang đối diện với những khó khăn, thử thách nào không? Chỉ thầm mong cuộc đời dịu dàng với tâm hồn kiên cường ấy, để cậu được chạm đến những gì bình yên nhất, dù chỉ trong thoáng chốc.

Mình tò mò, mong ngóng thông tin từ cậu nhiều lắm.

Mong cậu kể mình nghe nhé:

"Dạo này cậu ra sao rồi?"