"Làm sao có thể quên được chứ, khi hàng đêm anh đều nghe hình bóng em về."

Em biết không? Có những nỗi nhớ sinh ra không phải để được gọi tên. Chúng tồn tại như không khí - vô hình nhưng thiết yếu, im lặng nhưng mãnh liệt. Nỗi nhớ anh dành cho em là vậy đấy: Không cần lời. Không cần sự hình dung. Chỉ đơn giản là hiện hữu.

Anh nghĩ, nỗi nhớ anh dành cho em đã vượt xa mọi ngôn từ, vượt qua cả những giới hạn của văn chương, của thơ ca, của nghệ thuật. Nên anh chỉ biết thốt lên trong tuyệt vọng rằng:

Anh nhớ em nhiều lắm.

___________

Anh những muốn hóa thành một cơn gió nhẹ, không chỉ để đưa mái tóc em bay trong nắng chiều, mà còn để thấm vào từng sợi tóc ấy hương thơm của ký ức, để ghi dấu những lời yêu chưa kịp nói vào từng làn tóc mềm mại. Anh khao khát được làm bông tuyết trắng, để được ngụ trên hàng mi đen tuyền, và tan chảy thành những giọt đào nồng ấm, hòa quyện vào nỗi nhớ vô hình trên gương mặt yêu dấu của em.

Anh muốn làm cơn mưa đầu mùa, rơi nhẹ trên bàn tay em đang vươn ra đón nhận, để em cảm nhận được rằng ngay cả thiên nhiên cũng mang trong mình nỗi nhớ về em. Anh muốn làm tia nắng bình minh, len lỏi qua rèm cửa để đánh thức em dậy bằng một cái ôm ấm áp, bình yên, và dịu dàng.

...

Khi anh quyết định rời xa em ngày ấy, ngay sau đó, nỗi nhớ đã tràn ngập trong anh như cơn thủy triều, nhấn chìm mọi lý trí, cuốn trôi mọi kiên cường giả tạo. Và rồi anh đã tự hỏi:

“Là do anh chưa đủ độ lượng, bao dung?“
“Do anh đã vô tình để những thương tổn trong quá khứ phóng chiếu lên chuyện chúng mình?“
“Do anh đã quá mưu cầu sự hoàn hảo khi đòi hỏi một tình yêu lý tưởng, trong khi vẫn còn đó những khiếm khuyết?“
“Hay đơn giản, anh cũng chỉ là con người - yếu đuối, bất toàn, và luôn mang trong mình những nỗi sợ về những sai lầm chưa xảy đến, những câu chuyện của tương lai mà anh tự vẽ ra để rồi tự mình lo sợ?”

___________

“Đừng nhạt nhòa theo nỗi đau buốt lắm.
Buông lơi đôi bàn taу.
Tìm đến nơi nào cho anh nụ cười như xưa.
Những уêu thương giờ nàу theo em, xoá anh đi như chưa bắt gặp.
Buông bàn taу, nhẹ bước trên những đắng caу.
Đừng quên anh... Cho anh được làm tuуết rơi cạnh bên người hỡi.
Nhìn em bên người thôi, luôn bên người thôi nhé em.
Nơi đâу có người mong em.”

~ Một Mình Cô Đơn - Sơn Tùng M-TP

Lời bài hát trên, anh đã từng rất thích nghe, nhưng giờ mỗi khi nghe lại, anh không thể nào kìm được sự xúc động. Mỗi câu hát vang lên là một lần anh phải đối diện với sự thật rằng: Em đã là quá khứ, và anh đang sống trong một hiện tại trống rỗng không có em.

Chà, nỗi nhớ anh dành cho em nhiều thật nhỉ. Nhiều đến mức tự tràn ra khỏi lồng ngực, lan tỏa khắp không gian, biến mọi thứ xung quanh thành những dấu vết mà em để lại.

___________

Sự hiện diện của em trên đời này - ôi, nó thật trân quý và mãnh liệt biết bao! Như một ngọn lửa thiêng giữa đêm đông giá lạnh, em đã sưởi ấm biết bao tâm hồn cô độc, đã thắp sáng biết bao con đường mờ tối. Em đã làm cho những người xung quanh, không chỉ riêng anh, cảm nhận được ý nghĩa sâu xa của hai chữ "tin tưởng", được nếm trải vị ngọt ngào của sự chân thành không vụ lợi, được đắm mình trong hơi ấm của tình yêu thương vô điều kiện.

Em là hiện thân của sự sống, của niềm vui, của hy vọng. Em bước vào cuộc đời của mọi người như một cơn gió mát lành giữa sa mạc khô cằn, như giọt sương mai trong trẻo giữa mịt mù bão giông. Và với anh, em không chỉ là tình yêu; em là cả một vũ trụ thu nhỏ, là lý do để anh tin vào điều kỳ diệu, là bằng chứng sống động cho vẻ đẹp của tạo hóa.

Giờ đây, mọi thứ trên đời đều mang dáng dấp của em.

Chỉ một tia nắng ban mai xuyên qua kẽ lá cũng làm anh nhớ đến ánh mắt của em - ánh mắt chứa cả bầu trời đêm với muôn vàn vì sao lấp lánh, nơi anh từng tìm thấy bình yên sau những ngày dài mệt mỏi. Anh nhớ cái cách em nhìn anh, ánh mắt vừa dịu dàng vừa mạnh mẽ, như thể em có khả năng nhìn thấu tâm hồn anh, chạm đến những góc khuất sâu thẳm nhất mà chính anh cũng không dám đối diện.

Hàng cây xanh mướt, tràn đầy nhựa sống khiến anh nhớ về nguồn năng lượng huyền diệu em tỏa ra - thứ năng lượng có thể hồi sinh những tâm hồn cằn cỗi nhất, có thể biến mọi đồi trọc thành rừng cây trù phú. Em từng là mùa xuân với anh, là cơn mưa đầu mùa sau những ngày hạn hán, là lời cầu nguyện được đáp ứng sau bao năm tháng cơ cực.

Từng làn sóng vỗ về dịu êm nơi biển cả, từng nhịp thủy triều lên xuống đều đặn theo quy luật vĩnh hằng, đều gợi nhắc anh về quá khứ, cùng những câu chuyện của em. Chúng luôn khiến anh nghĩ về sự hiện diện của em trên đời.

Và tất cả mọi thanh âm trong trẻo nhất của thiên nhiên mà em có thể tưởng tượng - từ tiếng gió xào xạc qua tán lá, tiếng suối róc rách trong khe núi, đến tiếng chim ca hót lúc bình minh. Tất cả đều làm anh nhớ tới nụ cười của em, nụ cười có sức mạnh xua tan mọi u ám trên khắp thế gian này.

___________

Anh nhớ em. Anh nhớ mọi thứ nơi em.

Anh nhớ cách em cười, đầu hơi nghiêng sang bên, mắt híp lại như thể hai vầng trăng khuyết. Anh nhớ tiếng cười của em, giòn tan như pha lê vỡ, trong vắt như nước suối nguồn. Anh nhớ giọng nói của em, lúc vui như tiếng chuông bạc, lúc buồn như tiếng chuông gió vu vơ. Anh nhớ cả những lúc em im lặng, im lặng một cách sâu lắng, giống như mọi sự vật đều đang tĩnh lại ngỏng tai nghe những điều em chưa nói.

Ngay cả trong những giấc mơ, nơi mà lý trí không còn nắm quyền kiểm soát, tiềm thức của anh vẫn không ngừng thì thầm tên em, không ngừng dệt nên những câu chuyện về Tình Yêu viết hoa, cùng những chiêm nghiệm của riêng anh về hành trình của chúng mình:

...

Mỗi bước chân là một câu hỏi, mỗi hơi thở là một câu trả lời chưa hoàn chỉnh.

Dù con đường phía trước có mang đến những gì không thể đoán định - những cuộc gặp gỡ mới, những tình yêu mới, những vết thương mới - anh vẫn giữ trong tim niềm tin vững chắc rằng: tình cảm chân thành không bao giờ là lãng phí, không bao giờ là vô nghĩa trong vũ trụ bao la này.

Chúng sẽ hóa thành những hạt giống quý báu, nằm im trong lòng đất tâm hồn, chờ đợi những cơn mưa của thời gian để nảy mầm trong những khoảnh khắc kỳ diệu nhất. Chúng sẽ nở hoa trong những lúc ta không ngờ tới, nhắc nhở chúng ta về vẻ đẹp tuyệt đối của việc yêu và được yêu, về ý nghĩa của việc mở lòng đón nhận và cho đi.

Và có lẽ, đó chính là phép màu vĩ đại nhất của tình yêu - nó không bao giờ thực sự chấm dứt, không bao giờ thực sự biến mất vào hư vô. Tình yêu chỉ chuyển hóa, như nước thành mây rồi lại thành mưa, như lá thành đất rồi lại nuôi cây, như ánh sáng thành bóng tối rồi lại thành bình minh. Nó sống mãi trong từng mạch máu của ký ức, trong từng bài học về lòng nhân ái mà ta học được, trong từng vết sẹo trên tim ta, và trong cách chúng ta học được để yêu thương những người khác với trái tim rộng mở hơn, sâu sắc hơn, trọn vẹn hơn.

___________

Nỗi nhớ em mà anh trao gửi trong từng dòng chữ run rẩy này, có lẽ từ nay sẽ chỉ còn là những mảnh vỡ lấp lóa trong vũ trụ của riêng anh - nơi mà em mãi mãi là vì sao sáng ngời, dẫn lối cho một tâm hồn lạc lõng trong đêm dài vô tận, nơi mà tình yêu anh dành cho em được bảo tồn vẹn nguyên như pha lê trong suốt, không bị thời gian làm phai nhòa.

Sau này, nếu trong một khoảnh khắc nào đó giữa cuộc đời mênh mông, em chợt nhớ về anh, xin hãy biết rằng: Ở nơi này, vẫn có một người luôn giữ em trong tim, luôn cầu nguyện cho em được bình an, và luôn biết ơn vì đã được yêu em, dù chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi của đời người.

Nhớ về em, từ nay và mãi mãi,

Anh.

Photo by Hans Isaacson on Unsplash+